Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2009

hoa cúc


Ta yêu hoa cúc. Mùa thu có nhiều hoa cúc. Ta biết rằng hoa cúc có sinh, có trụ, có dị và có diệt. Một nụ hoa hé nở dần thành một bông hoa (sinh). Trong những thời khắc đó, hoa đã ở lại với ta một khoảng thời gian (trụ). Sau đó, những cánh hoa cứ héo đi (dị). Đến một lúc nào đó hoa rã xuống và hủy hoại (diệt). Ta yêu hoa cúc như thế nào để ta đừng đau khổ. Ta phải thấy được hoa cúc ngoài bốn tướng “sinh, trụ, dị, diệt”. Khi hoa biểu hiện, ta mỉm cười, ta vui. Khi hoa ẩn tàng, ta không khóc, không buồn. Ta vẫn tươi cười vẫy tay chào hoa và hẹn: “Sang năm ta sẽ gặp ngươi trở lại”. Đối với người ta thương cũng vậy. Ta phải có khả năng thấy được đối tượng thương yêu của ta không phải chỉ là cái thân tứ đại và bốn tướng “sinh, trụ, dị, diệt”. Ta phải nhìn cho ra con người thật của người đó, thương được con người thật đó thì ta sẽ không đau khổ. Để đến khi các tướng dị và diệt xuất hiện, ta vẫn an nhiên. Đó là vì ta đã tìm thấy con người thật của người ta thương.
Đoạn trích Người vô sự - Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét